ƠN CHÚA VÀ SỰ CỘNG TÁC CỦA CON NGƯỜI

Mỗi người, một cách nào đó, đều có những kinh nghiệm sống cho riêng mình. Những kinh nghiệm đó có thể là từ những biến cố vui buồn xảy đến trong cuộc đời. Riêng tôi, có nhiều biến cố xảy đến trong cuộc đời tôi, và tất cả những biến cố ấy đều cho tôi những kinh nghiệm sống, mà tôi luôn xác tín rằng đó chính là những ơn cần thiết Chúa ban để giúp tôi ngày càng nên tốt, nên giống Chúa hơn. Có một kinh nghiệm mà tôi luôn xác tín đó là ơn Chúa ban để tôi được biến đổi trong lối sống và ý hướng trong việc phục vụ. Xin chia sẻ kinh nghiệm đó như một suy tư về ơn Chúa và sự cần thiết của sự cộng tác của con người với ơn Chúa ban.

Trong năm giúp xứ (2004 – 2005), vì được biết là người có khả năng tập hát, nên tôi được cha sở giao phụ trách ca đoàn, vì ngài muốn tôi củng cố lại ca đoàn. Điều này không có gì khó đối với tôi. Tôi đi vào công việc với lòng hăng say, vận dụng mọi cách, mọi khả năng để thực hiện công việc, theo như ước muốn của cha sở. Mọi việc diễn ra tốt đẹp, và sau một hai tháng, ca đoàn hát hay hẳn. Cha sở và mọi người khen…. Và cứ như thế tôi tiếp tục nhiệm vụ.

Thế nhưng, chuyện xảy ra là, một hôm trong khi đang tập hát, có một số ca viên nói chuyện gây ồn ào, không chú ý đến việc tập hát, tôi đã nổi nóng và la rầy những ca viên đó nặng lời. Ngay lúc đó, một anh trong số những ca viên đó phản ứng lại và nói cách gay gắt: “thầy là cái thá gì, thầy tưởng thầy ngon lắm hả? …”. Tôi rất giận nhưng đã kềm lại được. Nhưng dù sao thì bầu khí tập hát hôm đó đã trở nên rất nặng nề. Sau khi tập hát xong, trở về phòng, tôi cảm thấy rất buồn. Tôi đã cầu nguyện với Chúa, và trong cầu nguyện, tôi khám ra được lý do tại sao tôi lại dễ nổi nóng, không tiếc lời la rầy ca đoàn khi ca đoàn không chú ý tâp hát. Đó là vì tôi quá chú trọng đến công việc mà quên đi yếu tố con người trong khi phục vụ.

Thực vậy, trong phục vụ, việc quan trọng là tôi phải quan tâm đến yếu tố con người chứ không phải công việc. Công việc chỉ là để phục vụ con người. Vì quá chú trọng đến công việc và sự thành công của công việc, nên tôi đã trở nên gắt gỏng và sẵn sàng la rầy người khác khi họ làm cản trở cho công việc của tôi. Tôi tạ ơn Chúa vì Chúa đã ban cho tôi được ơn biến đổi sau một sự việc được coi là không hay xảy đến với tôi. Tại sao đó lại là ơn Chúa?

Chắc chắn Chúa không tạo ra cho tôi biến cố đó, nhưng Ngài đã dùng chính biến cố đó để giúp tôi biến đổi về cách sống và cái nhìn về việc phục vụ. Bởi vì qua từng chi tiết của sự việc, tuy rằng đó là những bất ổn giữa tôi và ca đoàn, nhưng đó lại là cách Chúa dùng để biến đổi tôi. Ta thử nhìn sự việc theo từng bước diễn tiến của nó để thấy được rằng luôn có ơn Chúa như là nguyên nhân đệ nhất tác động đến sự kiện đó để Ngài ban ơn cho tôi :

– Tôi đi giúp xứ

– Cha sở nhờ tôi phụ trách ca đoàn

– Tôi vận dụng mọi khả năng để thi hành nhiệm vụ

– Tôi quá chú trọng và sự thành công trong công việc nên quên đi yếu tố phục vụ con người

– Ca đoàn nói chuyện không chú ý tập hát

– Tôi nổi nóng nên bị phản ứng lại

– Tôi kềm chế được

– Tôi buồn và muốn tìm ra giải đáp

– Tôi cầu nguyện với Chúa

– Chúa cho thấy được lý do tại sao để rồi tôi có được sự thay đổi cách nhìn về việc phục vụ.

Khi nhìn sự kiện trên qua từng giai đoạn diễn tiến của nó, tôi cảm nhận được ơn Chúa đã tác động để cho tôi có được một bài học về cách sống và phục vụ. Đó chính là ơn lớn lao mà chúa đã ban cho tôi, ơn biến đổi để được nên giống Chúa: phục vụ con người trong hiền lành và khiêm nhường. Ơn đó được ban là có sự cộng tác của nhiều người: Bề trên, cha sở, ca đoàn và chính bản thân tôi.

Đúng vậy, tôi đi giúp xứ là bởi vì trước hết tôi được Chúa gọi vào Chủng viện, được đào tạo rồi được gởi đi để thực tập mục vụ. Ơn gọi của tôi là ơn gọi nhưng không, khởi đi từ nơi Chúa qua Giáo hội và tôi cũng có phần cộng tác vào đó. Chúa ban ơn cho tôi để tôi sống ơn gọi qua những hướng dẫn của bề trên và tôi cũng nỗ lực cộng tác với ơn Chúa.

Tôi có khả năng tập hát và cha sở giao cho tôi phụ trách ca đoàn, qua đó Chúa muốn tôi phát huy khả năng Chúa ban cho tôi để tôi phục vụ. Nhưng khi phục vụ thì tôi lại bị sai lạc trong ý hướng: thay vì phục vụ cho con người thì tôi lại nhằm đến công việc, tìm sự thành công trong công việc. Nên khi có điều gì làm cản trở sự thành công đó thì tôi không chấp nhận. Vậy là việc tôi nổi nóng khi ca đoàn nói chuyện mà không chú ý tập hát là chuyện đương nhiên, và dẫn đến phản ứng của ca đoàn là chuyện phải có. Chúa muốn tôi điều chỉnh lại cách sống và ý hướng trong phục vụ nên đã để cho sự việc xảy ra.

Thực ra, Chúa đã có thể ngăn cản để ca đoàn không nói chuyện trong khi tập hát; Chúa đã có thể ngăn cản để tôi không nổi nóng khi ca đoàn không chú ý tập hát; Chúa đã có thể ngăn cản để ca đoàn không phản ứng lại khi bị tôi la rầy, nhưng Chúa đã không làm như vậy. Chúa đã muốn dùng tất cả những sự việc đó để biến đổi tôi trong ý hướng phục vụ cho đúng. Chính vì thế, Chúa đã tác động để tôi có thể kiềm chế được khi bị phản ứng lại, và nhất là Chúa đã thôi thúc để tôi biết tìm đến Chúa trong cầu nguyện, để trong sự tịnh tâm với Chúa, Chúa cho tôi nhận ra được bài học. Trong đó cũng có phần của tôi và của nhiều người khác.

Tóm lại, “tất cả đều là hồng ân”. Qua từng biến cố và trong từng giai đoạn diễn tiến của biến cố, có thể là do con người gây ra, và dù đó là những biến cố đau thương, thì Thiên Chúa vẫn luôn tác động để ban ơn cho con người. Mỗi biến cố sẽ luôn là một kinh nghiệm quý giá giúp biến đổi lòng người. Vì, “Thiên Chúa có thể rút sự lành ra từ sự dữ”. Vâng, tôi luôn xác tín rằng, ơn Chúa luôn hoạt động trong tôi qua từng biến cố vui buồn. Thế nhưng ơn Chúa chỉ có thể trở nên hiệu quả cho tôi khi tôi biết tích cực cộng tác với ơn Chúa. Bởi lẽ, ơn Chúa không phải là cái gì để dành mà là để tôi sống ngay trong chính giây phút hiện tại, qua từng biến cố đó để tôi được biến đổi. Ơn biến đổi chính là ơn được nên giống Chúa. Từ khi tôi đã ý thức và xác tín như thế nên tôi luôn cảm thấy bình an trước mọi biến cố vui buồn xảy đến với tôi, và tích cực cộng tác với ơn Chúa trong từng biến cố đó .

Hà Vi

Bình luận về bài viết này